Đọc truyện: Lục Gia Cưng Chiều Bảo Bối tại website ThichTruyen.VN, hỗ trợ đọc trên điện thoại và máy tính bảng Lục Gia Cưng Chiều Bảo Bối - ThíchTruyện.VN Cưng chiều vô hạn (TG: Cảnh Lan) cindylovely_hm. Phi tiểu thuyết. Đang cập nhật. 24-01-2018. Cưng chiều vô hạn (TG: Cảnh Lan) 1 lượt thích / 379 lượt đọc. Đọc Truyện. Tags: Danh sách Chap. Quyển 1; Quyển 2; Có thể bạn thích? Bạn đang đọc truyện Cưng Chiều Em Vô Hạn của tác giả Mộ Thời Yên. Minh Lê kết hôn với Hoắc Nghiên, là vệ sĩ của cô. Người đàn ông này thật sự rất lạnh lùng, lãnh đạm, còn không có quan hệ nam nữ nhằng, thậm chí là còn không có người phụ nữ nào xuất hiện bên cạnh anh. Hai người định ra kỳ hạn hôn nhân là một năm. SIÊU CẤP CƯNG CHIỀU - SIÊU CƯỜNG SIÊU SỦNG SIÊU BÁ ĐẠO #Văn_án: Lê Tiếu - cô chủ nhỏ được cưng chiều của nhà họ Lê bị từ hôn. Thế là hành trình ăn chay ngắn hạn của các anh tôi bắt đầu Sau đó Lê Tiếu vô tình gặp được anh Cả của người từ hôn. Có Cưng chiều vợ nhỏ trời ban Chương 1804. Chương trước Chương tiếp. sắc mặt đạo diễn Vương đã xấu xí đến rồi cực hạn, toàn bộ người của đoàn phim cũng chỉ trỏ về phía Trần Viên Viên. vô cùng hứng thú nói: "Trần Viên Viên, cô là nói cô bị người bỏ KY8QVa. Thể loại Hiện đại – SủngĐộ dài 78 chươngEditor Trần Thu LệConverter ngocquynh520Giới thiệu vắn tắt 1Ở trước mặt thế giới, toàn thân anh đều cứng, chỉ có một chỗ mềmỞ trước mặt cô, toàn thân anh đều mềm, chỉ có một chỗ là một câu chuyện giữa một cô nhóc tinh nghịch và một ông chú dũng thiệu vắn tắt 2Hai anh trai sinh đôi thanh mai trúc mã từng ăn chung với cô một cái tô, đi tiểu chung qua một cái bồn cầu, nhưng lại nghe lời mẹ đùa giỡn cô?Cô tức giận rời nhà trốn đi, gặp được một ông chú cáo già, chỉ có cô mới có thể trị được những thói hư tật xấu của chú ấy.Này, chú còn hung dữ! Phạt chú cả đời muốn trộm thịt cũng không ăn được tới miệng!Editor xin túm lại một câu thế này Những ai thích một câu chuyện tình yêu trong sáng, ngại ngùng thì xin mời “Quay lại”. Những ai là sắc nữ, công phu đã luyện thành tinh thì xin mời “Tiếp tục”. Điều quan trọng nữa là trước khi đọc truyện hãy mua mấy kí thịt bò về tẩm bổ trước đã, trong khi đọc truyện thì hãy chuẩn bị khăn giấy để lau máu mũi, tránh khỏi sau khi đọc xong truyện lại bị bệnh thiếu máu, lúc đó editor không chịu trách nhiệm đâu nhé!. Đây là lần đầu tiên ta edit truyện sắc nên có chỗ nào không hay thì mấy sắc nữ hãy nhắc nhở ta chứ đừng ném dép nhé. Thể loại hiện đại, sủng, nam cường, HEThời điểm cô năm tuổi, cả gia đình bị giết hại. Cô bị người dì đem đến cô nhi viện, chính ở nơi này căn bệnh trầm cảm của cô bắt đầu xuất hiện sau cú sốc kia...Năm lên tám tuổi, một lần nữa ông trời lại khiến cô mất đi những người xung quanh mình. Cả cô nhi viện chỉ có mình cô sống sót sau vụ thảm sát. Cô bị mất trí nhớ và được gia đình Âu Dương gia nhận là ai? Cô chỉ nhớ được duy nhất bản thân tên Vương Tử Huyên...Sống mười năm ở Âu Dương gia cô đã phát hiện ra một sự thậ kinh hoàng, nhưng trí nhớ của cô không còn thì liệu rằng nó có đúng không?Cũng vào lúc đó cô đã gặp được anh và trao trọn tình yêu cho anh. Nhưng tình cảm của anh lại dành cho một cô gái đầy bí quên anh cô quyết định đi du học. Năm năm sau, khi cô trở về thì lại biết được mình có hôn ước? phải chăng đây là ký ức bị mất năm tám tuổi kia? Tên gốc Một sủng đến cùng Tác giả An Thiên Nhất Thế Thể loại Sạch, sủng, ngọt, 1vs1, hiện đại, showbiz, HE Nguồn raw Tình trạng edit Đang tiến hành Editor Tiểu Bánh bao, Nhạc Dao Beta-er Nhạc Dao Bìa Thố Lạt Nhà editor Phượng Dao trà lâu ——————————–o——————————— Văn án {Báo giải trí nào đó đưa tin} Nam thần quốc dân Lục Phỉ lạnh lùng luôn trưng ra vẻ người sống đừng đến gần đã sớm có một phiên bản thu nhỏ của mình. {Các fan} /ㄒoㄒ/~~ Gạt người, tụi em còn chưa nhìn thấy bóng hồng nào bên cạnh ảnh cả. *** Không lâu sau đó, một chương trình gia đình đột nhiên xuất hiện, Nhan Hạ nhìn thấy một câu hỏi siêu nổi bật Đây là lần đầu tiên em mới thấy nam thần ấm áp vậy á! Hu hu hu, nam thần lạnh lùng đã không còn nữa rồi! Em rất tò mò bà xã của nam thần đã chinh phục anh nhà như thế nào lắm luôn! Sau khi đọc xong, má lúm đồng tiền của cô như ẩn như hiện, quay sang hỏi ông xã “Em quên anh bị em chinh phục như thế nào rồi, anh còn nhớ không?” Nghe vậy, anh từ tốn đáp “Là anh đã chinh phục em! ღ Chương sau ღ “Bước chậm lại giữa thế gian vội vã.” Xem tất cả bài viết bởi Tiểu Bánh bao Điều hướng bài viết Editor Thu Lệ Với Chấn Thanh và Chấn Văn Bốn năm cứ như vậy giống như những kẻ đào ngũ lén trốn đi. Người qua đường đều còn mặc áo tù nhân một năm rồi. Mặt trời còn xanh lá Chiếu sáng thành thị xi-măng đúc thành kim loại. Chúng ta đã đánh mất một viên mầm mống Phong tín tử. Phải chăng nó đã bị cắt đi đỉnh chóp. Chỉ còn lại hình xác bên ngoài có bụi màu đen của địa cầu. Chúng ta không tin Nó vẫn cứ còn sống Chúng ta bắt đầu ra cửa vào chạng vạng. Khối Phong tín tử này có màu trắng như đóa hoa Chúng ta lặng lẽ đi tới Cho bụi rơi xuống ngã tư đường Thêm một điểm còn sống với nhan sắc. **** Quán này có tên gọi là quán cà phê Thời gian, vẫn yên tĩnh như bốn năm trước, chỉ lác đác mấy bàn có khách ngồi. Bên trong, đang phát một ca khúc gần đây rất được lưu hành, tí tách tí tách tí tách, ban đêm cô đơn nói chuyện cùng ai, tí tách tí tách tí tách, đau lòng hoen lệ ai tới lau, tí tách tí tách tí tách, chỉ lý lại tâm tình thật tốt mới xuất phát, tí tách tí tách tí tách, còn có người nhớ thương đến em.... Ánh mặt trời mùa Đông chiếu vào người đàn ông ngồi gần cửa sổ. Người đàn ông năm nào bây giờ ước chừng đã hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, mặc một thân Tây trang màu đen, áo sơ mi màu lam sọc, tóc ngắn lão luyện, cả người có vẻ gọn gàng sạch sẽ, đã trở thành một người đàn ông thành thục ổn trọng, lại tràn đầy suất khí và tuấn lãng của đàn ông, đúng là rực rỡ nhất mọi thời đại. Giờ phút này, anh đang chăm chú nhìn máy tính xách tay. Cửa lớn phòng cà phê bị đẩy ra, thổi vào một cơn gió lạnh, có tiếng bước chân đi về phía anh. Anh đang tính bưng ly cà phê, nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu lên nhìn, “Đến rồi à?” Chỉ tùy ý hỏi một câu rồi tiếp tục cúi đầu. “Ừ!” Chấn Thanh đặt cặp tài liệu và chìa khóa xe lên bàn, cởi áo bành tô và bao tay, vẫy tay với nhân viên phục vụ gọi cà phê. Bên trong áo bành tô, cũng gần giống như là áo sơ mi màu lam và Tây trang đen, hai anh em có tướng mạo giống nhau, khí chất giống nhau, mỗi ngày bọn họ không cùng nhau ra cửa, nhưng vô tình lại ăn mặc giống nhau, ngay cả chính bọn họ cũng không biết mà tập mãi thành thói quen. “Hạng mục hồ Tùng Thạch của em như thế nào rồi? Đã xác định phương án thiết kế chưa?” Chấn Thanh ngồi xuống, hai bắp chân dài duỗi thẳng, từ từ mở cúc áo Tây trang và cúc tay áo sơ mi. “Bây giờ em đang xem phương án đây, xem chừng tỷ số dung tích vượt mức, nếu không cũng chỉ có thể giảm bớt diện tích bộ phận công cộng...” Chấn Văn chuyển màn hình máy tính qua một chút, chỉ cho Chấn Thanh xem. Chấn Thanh cẩn thận kéo chuột, “Hiện giờ, tỉ số dung tích trong thành phố vẫn nắm được, vẫn nên ép một số bộ phận công cộng đi, chỗ này, còn có chỗ này nữa, đều có thể di chuyển...” Chấn Văn vừa nói vừa đánh dấu trên từng bộ phận. Lúc này, một cô nhân viên nữ bưng cà phê đến “Anh Thanh, đây là latte anh muốn, vị hương thảo.” Chấn Thanh gật đầu mỉm cười với cô phục vụ. Cô phục vụ này cũng không lập tức đi ngay, mà ôm khay nói với Chấn Văn, “Anh Văn, em xin nhờ anh một chuyện...” Chấn Thanh tùy ý liếc mắt từ mép ly cà phê nhìn cô gái một cái, rất trẻ tuổi, dáng vẻ thanh tú, điềm đạm đáng yêu, lúc này trong mắt còn có một chút hờn dỗi... Nghe Chấn Văn nói với anh, “Chấn Thanh, chỗ của anh có thể xắp xếp cho một người vào làm không? Trước hết cứ làm những việc vặt vãnh cũng được...” Chấn Thanh đã sớm tiếp tục nhìn máy tính, đầu cũng không ngẩng lên, “Xin lỗi, hiện giờ trong cơ quan đã đầy người, chỉ đành phải chờ sau này hãy nói.” Đợi cô bé kia thất vọng rời đi, Chân Thanh dừng chuột lại, cũng không hỏi là ai, chỉ giống như lơ đãng nói “... ... Đừng tự tìm phiền phức.” Chấn Thanh khẽ ừ, hỏi “Công việc giao tiếp của anh hôm nay thế nào? Có gặp rắc rối gì không?” “Cũng được.” Như vậy, những lời hai anh em nên nói đều đã nói xong rồi. Chấn Thanh đẩy máy tính ra, nhấp một ngụm cà phê nóng, ngón tay thon dài đặt trên viền cốc, ánh mắt xuyên thấu qua cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Đầu mùa đông, gió rất lớn, có ánh nắng chiều nhưng vẫn không ấm, lạnh buốt, có vẻ giống như tuyết sắp rơi. Quán KTV đã đóng cửa hai năm trước, chỉ để lại một hộp đèn càng ngày càng u ám, cùng với mấy cánh cửa sổ trống rỗng. Đây là nơi mà cô em gái bảo bối của anh đã từng hát trong ngày bị mất tích. Mà nơi này, một ngày bốn năm trước, em gái anh đã từng ngồi ở vị trí này, uống một ly dưa dấu để lạnh. Từ góc độ này nhìn ra, em gái anh nhất định cũng đã từng như vậy, nhìn qua đường kẻ vạch dành cho người đi bộ, nhìn đèn xanh đèn đỏ, nhìn cây ngô đồng cao lớn bên cạnh cột đèn. Cô đã đi đâu? Mấy năm nay, hai anh em bọn họ gần như lật tung tất cả các xó xỉnh trong thành phố này, nhưng mà, cô gái mà bọn họ âu yếm, giống như đã biến mất trên thế giới này vậy. Bao nhiêu lần, bọn họ bị ác mộng làm tỉnh lại, trong mơ, em gái của bọn họ mỗi một tiếng đều gọi anh anh... Cô mềm mại như vậy, vừa nghịch ngợm lại vừa tùy hứng, lúc nào cũng ầm ĩ muốn ăn kem, đi được vài bước sẽ đòi bọn anh cõng, mất hứng thì chơi xấu, trừng mắt gọi tên đầy đủ của bọn họ. Trước đó một ngày, em gái của bọn họ đã dũng cảm nói, con thích các anh, các anh cũng thích con! Mấy chuyện này đều do bản thân con tự nguyện! Lần cuối cùng Chấn Văn nói chuyện điện thoại với cô, trong điện thoại, cô ầm ĩ muốn đi bệnh viện tìm bọn họ. Cô gửi đến một tin nhắn, nói cùng hát karaoke với Trịnh Hiểu Tuyên, để cho bọn họ khỏi lắng. Bọn họ đi tìm rất nhiều người Người lái xe Tiểu Lưu trong nhà cũng nói không đến đón tiểu thư. Lái xe của Quý Thiếu Kiệt nói đưa cô đến cửa KTV. Trịnh Hiểu Tuyên nói hát được một lúc thì cô và Trần Quân Mặc cùng nhau rời đi. Cậu ba nhà họ Trần nói bọn họ chia tay ở chỗ đường kẻ vạch cho người đi bộ. Người bán hàng trong tiệm bánh ngọt nói cô đã từng đứng ở đó soi gương. Nhân viên tạp vụ của quán cà phê Thời Gian nói nhìn thấy cô bị một người phị nữ lớn tuổi đánh một bạt tai, xong rồi chạy ra ngoài....... Cuối cùng, bọn anh tìm được Quý Thiếu Kiệt, cũng từng đưa anh ta vào đối tượng tình nghi lớn nhất, âm thầm theo dõi thời gian dài, nhưng cuối cùng vẫn không có phát hiện gì. Cô em gái bọn họ nâng trong lòng, nuông chiều mười mấy năm, rốt cuộc đã đi đâu? Mấy năm nay, bọn họ sẽ bỗng nhiên quay đầu ở đầu đường, sẽ tìm kiếm giữa dòng người, dòng xe theo bản năng, trong đó, có phải đang cất giấu em gái của bọn họ? Bọn họ lo sợ suy nghĩ, chỉ cần lơ là một cái là cô em gái bé bỏng của bọn họ sẽ bị tổn thương. Không biết bắt đầu từ lúc nào, bọn họ đã không còn cùng nhau nhắc đến nữa, nhưng mà, không nhắc tới không có nghĩa là đã quên, mà một loại nhớ nhung sâu sắc. Năm đầu tiên khi em gái mất tích, bọn họ nghĩ, nếu như có thể tìm được em gái về, bọn họ nhất định sẽ mang cô đi ngay lập tức, đi đến nơi không có ai quen biết, bọn họ có tay có chân, hai người nhất định có thể chăm sóc tốt cho em gái. Năm thứ hai, bọn họ nghĩ, nếu có thể tìm được em gái về, bọn họ bằng lòng trở lại vị trí anh trai, giao Lạc Lạc cho ba mình chăm sóc, chỉ cần, bọn họ có thể nhìn thấy cô bên cạnh, sống vui vẻ là được rồi. Năm thứ ba, bọn họ nghĩ, nếu ông trời thương xót, đời này có thể để cho bọn họ liếc mắt một cái nhìn thấy cô em gái bé bỏng, biết cô còn sống, biết cô sống thật tốt, không sợ chỉ nhìn thấy một chút, thật sự, chỉ cần liếc mắt một cái là được rồi. Nhưng mà, cuối cùng ông trời vẫn trừng phạt bọn họ. Hơn một ngàn đêm này, bọn họ làm thế nào để sống được? Ngay cả chính bọn họ cũng đã quên mất. Bọn họ giống như hau miếng vỏ trai, mất đi thịt trai, chính là không có trái tim. Không có trái tim, nhưng bọn họ vẫn cùng nhau sống. Con người thật sự là loại động vật khó hiểu, mặc dù không có tay, không có chân thậm chí là không có trái tim như bọn họ, nhưng vẫn có thể còn sống. Còn sống, không biết tim ở đâu, chờ đợi tin tức càng ngày càng xa vời. Hai năm trước, hai người bọn họ cùng sắp xếp thời gian. Hai anh em vẫn luôn ước hẹn, cùng nhau yên lặng uống một cốc cà phê, ngẫu nhiên ăn thứ gì đó đơn giản, đơn giản tán gẫu một số công việc, hoặc là không nói gì cả, chỉ là im lặng ngồi đó, nhìn cảnh tượng nào đó, mỉm cười hoặc đau đớn. Hôm nay, bọn họ vẫn làm theo ước hẹn như mọi ngày, sau khi cùng nhau tan sở hơn một giờ, liền hẹn nhau rời đi. Chấn Thanh vừa mới được thăng chức làm Phó thị trưởng, được phân công quản lý đất đai tài nguyên và nhà cửa, trước đó, anh đã từng phụ trách văn hóa và những chuyện liên quan đến truyền hình một thời gian. Hôm nay, có một trường đại học thiết kế thời trang quốc tế muốn tổ chức so tài ở thành phố, ban tổ chức đặt biệt mời anh tham gia. Vốn dĩ không muốn đi, dù sao để người mới phụ trách đi vẫn thích hợp hơn, nhưng anh mới làm Phó thị trưởng, công việc vẫn đang trong thời kì cần giao tiếp, bỏ qua tất cả những chuyện trước kia, hình như cũng có chút vội vàng. Nghĩ như vậy, tuy rằng đã từ chối ban tổ chức, anh đang chuẩn bị lấy thân phận cá nhân, đi đến cuộc thi đấu. “Cùng đi không? Trang phục thi đấu lần này khá nổi tiếng trên trường quốc tế, những nhà thiết kế hàng đầu thế giới đều đến chọn nhân tài.” “Không được, em phải đến siêu thị một chuyến, sữa trong nhà đã hết hạn rồi.” Chấn Văn nói Hai anh em bọn họ đã chuyển ra khỏi nhà họ Chung từ lâu, nhưng trong tủ lạnh của chỗ ở mới chưa bao giờ thiếu sữa mà em gái thích uống và bánh ngọt em gái thích ăn. Có lẽ có một ngày, kỳ tích xuất hiện, em gái của bọn họ sẽ trở về thì sao? Tạm biệt Chấn Thanh, Chấn Văn tự mình lái xe đến siêu thị. Trong thành phố lúc nào cũng chật ních người, nhưng cô đơn không suy nghĩ đến chuyện khác nào ngoài chuyện này. Trong khoảng thời gian chờ đèn đỏ, anh đưa tay ra ngoài cửa sổ, nhìn gió lạnh xuyên qua kẽ ngón tay, rơi rớt dày đặc, mây tía mập mờ, những gương mặt xa lạ đi qua như chảy. Anh đứng trước một thùng đựng hàng, không chút để ý những người đi qua, cầm lấy một hộp sô-cô-la lên xem ngày sản xuất. Sau lưng anh có hai cậu con trai trẻ tuổi, vẫn luôn xì xào bàn tán. “Oa, dáng người cô gái này thật kỳ lạ nha, lần đầu tiên mình nhìn thấy người có chân, thắt lưng và mông gộp lại thành giọt nước, giống y như truyện tranh vậy. Chậc chậc, mình muốn chụp lại, sau đó phóng to ra treo trên tường trong phòng mình.” Chấn Văn thật sự nghe được mấy tiếng chụp ảnh của di động. Không khỏi âm thầm lắc đầu, bọn nhỏ này thật là! “Mình cá phía trước của cô ấy cũng rất lớn, cậu tin không? Không có một đôi ngực cỡ G thì không thể xứng với cái mông thế này.” Mộ cậu con trai khác nói, giống như đang nuốt nước miếng. “Cá cái gì mà cá, cậu có dám tới bắt chuyện không? Hình như cô gái tóc vàng có vẻ hung nha.” “Đi thì đi, mình sợ cô ấy cắn mình sao!” Cậu vừa nói xong liền cất bước đi tới. Chấn Văn có chút buồn cười, không khỏi tùy ý liếc mắt nhìn về phía sau. Trước giá hàng vật dụng thường ngày, hai cô gái đang đứng lựa chọn gì đó. Mặt bên của cô gái tóc vàng đối diện với anh, có thể nhìn ra vẻ đẹp của khuôn mặt, chỉ có điều lông mày rậm mà xếch lên, nhìn dáng vẻ cô ấy cảm thấy có chút hung dữ. Ở bên cạnh cô, một cô gái để tóc ngắn màu đen đang đưa lưng về phía anh, cúi đầu nghiêm túc xem gì đó. Có lẽ khoảng 1m65, áo bành tô màu nâu nhạt vắt trên khuỷu tay, áo T-shirt tay lửng màu xanh nhạt, bên dưới là quần jeans bó sát người, để lộ ra bên ngoài cánh tay nhỏ và mắt cá chân, đều trắng như tuyết. Editor Tiểu Bánh baoBeta-er Nhạc DaoTrong siêu thị, hai mẹ con có nhan sắc nổi bật đang thu hút sự chú ý của khách hàng xung mặt người phụ nữ tinh xảo, làn da trắng nõn, mặc đầm trắng giống như tiên nữ hạ phàm không nhiễm bụi trần, lộ ra hai má lúm đồng tiền mỗi khi dịu dàng cười với con trai. Cục cưng bên cạnh cô cũng rất tuấn tú, khuôn mặt mập mạp càng làm người ta cảm thấy đáng mẹ con đứng chung một chỗ giống như bước ra từ trong tranh vậy. Mà lúc này, họ đang cãi nhau vì chút chuyện nhỏ phụ nữ nhanh tay lẹ mắt để mấy bịch snack khoai tây trong xe đẩy lại lên kệ, bé trai khoảng chừng bốn, năm tuổi bên cạnh cô đang nhìn chằm chằm những gói snack, bàn tay nhỏ giữ chặt bịch cuối cùng trong xe, “Con chỉ muốn một gói thôi được không mẹ?”“Không được, đây không phải thứ trẻ con có thể ăn.” Cô không hề do dự, chậm rãi trả lời, sau đó tiếp tục tìm kiếm hàng hóa khác trên kệ.“Tại sao ạ? Rõ ràng trẻ con nhà người ta được ăn mà.” Cậu bé tố cáo hành vi “ác độc” của mẹ mình, đôi mắt to tràn ngập ai oán làm mọi người xung quanh cảm thấy thật cậu đáng thương.“Nhưng con là con của mẹ.” Nghe vậy, người phụ nữ quay đầu lại, nhéo khuôn mặt nhỏ của con trai mình. Khi cô cười có thể thấp thoáng thấy má lúm đồng tiền.“Mẹ…” Cậu bé thấp giọng làm nũng, đôi mắt lộ ra chút cầu xin.“Đi nào, chúng ta đi mua trái cây thôi.” Nói xong, cô không nhìn ánh mắt của con trai mà bế cậu lên, đặt vào chỗ ngồi dành cho em bé ngay nắm tay xe đẩy, sau đó đẩy xe về hướng quầy trái cây. Cậu bé trông ngóng nhìn về những gói khoai tây đang cách mình càng ngày càng xa, trong lòng vô cùng oan ức nhưng lại không thể khiếu nại. Nếu không phải được giáo dục tốt, thì chỉ e bé sẽ oà khóc ngay lúc này.“Có thanh long này, con muốn mua không? Còn táo thì sao? Có dâu tây con thích ăn nhất nữa nè…” Âm thanh dịu dàng của người phụ nữ lại vang vốn đang tức giận nhưng khi nghe đến dâu tây thì ánh mắt sáng rực, sau đó nói lầm bầm “Dù sao mẹ tự quyết định là tốt rồi! Ý kiến của con không quan trọng.”Người phụ nữ cũng không để ý tới đứa con kiêu ngạo của mình, cầm mấy hộp dâu tây lên rồi đặt vào trong bé vừa nhìn thấy dâu tây, liền vứt mấy gói snack khoai tây kia ra sau đầu, sau đó chỉ vào đủ loại trái cây rồi nói “Con còn muốn cà chua, nho…” Cô để từng món một vào trong khi đã mua đủ đồ, cô đẩy cậu con trai đang cảm thấy mỹ mãn tới quầy thanh tiền xong, hai người cùng đẩy xe rời khỏi siêu hàng xung quanh thấy cặp mẹ con này đã ra về thì mới nuối tiếc thu hồi tầm mắt. Ngay sau đó, có người chợt nhận ra bọn họ đã quên chụp hình mẹ con họ rồi!Nếu đăng ảnh họ lên mạng thì nhất định sẽ lan truyền khắp internet cho xem!***Đi tới cửa chính, người phụ nữ gọi điện cho tài xế tạm thời của mình, chỉ trong chốc lát, xe liền đi từ hầm gửi xe ra rồi dừng trước mặt dặn tài xế cất đồ vào cốp xe, còn mình thì định ôm con lên này, con trai lại la lên “Mẹ, là ba kìa.”Người phụ nữ nhìn về phía sau, cuối cùng thấy được màn hình lớn treo giữa không trung, má lúm đồng tiền thoáng hiện, “Không phải tối qua khi con nói chuyện video với ba, ba đã bảo hôm nay sẽ trở về sao?”“Về nhà là có thể thấy ba ạ?” Bé nghiêng đầu hỏi.“Ừ.”“Vậy chúng ta mau về đi mẹ!” Cậu phải về mách ba là mẹ không cho cậu ăn snack. Người phụ nữ không nói gì nữa, ôm con lên khi tài xế sắp xếp xong mọi thứ thì lên xe đạp ga, nghênh ngang rời đường đi, anh ta nhìn hai mẹ con gần gũi với vẻ ngưỡng mộ, gia đình Lục tiên sinh hạnh phúc thật đấy!***Xe vững vàng chạy trên quốc lộ, cô thấy ánh mắt trông ngóng của con trai khi nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ xe thì lấy điện thoại từ trong túi xách ra, ngón tay mảnh khảnh bấm vài cái trên di đó, màn hình liền hiện ra tin tức nhất giải trí mới nhất. Hôm nay “Nam thần quốc dân” Lục Phỉ trở lại Bắc Kinh, hàng trăm fans bao vây tại sân bay Ánh mắt cô dừng lại ở bốn chữ “Nam thần quốc dân”, rồi mỉm cười ấn vào tin tức nheo mắt nhìn ảnh chụp của Lục Phỉ khi ở sân bay, cuối cùng thì anh cũng đã về rồi!Lục Phỉ, năm nay 30 tuổi, debut ở tuổi 20, tới nay đã được mười năm. Anh đã tạo ra kì tích mà vô số sao nam khác của Trung Quốc không làm được – nhờ bộ phim “Hoàn hồn” mà anh giành được giải Nam diễn viên xuất sắc nhất của Liên hoan phim ASK uy tín nhất thế giới, đồng thời anh cũng đạt được danh hiệu Ảnh đế, trở thành người Trung Quốc đầu tiên được giải thưởng này, lập nên một kỉ lục mới cho nước thực lực của bản thân, Lục Phỉ có thể trở thành nam thần số một của giới giải trí còn vì nguyên nhân đến đây, họ không thể không nhắc tới ba quy tắc chỉ mình Lục Phỉ thứ nhất Không diễn cảnh hôn. Lục Phỉ debut đã được mười năm, nụ hôn màn ảnh đầu tiên của anh vẫn thứ hai Không tạo scandal với nữ diễn viên. Đã từng có người muốn mượn danh Lục Phỉ để đi lên, tin tức mới truyền ra đã bị Lục Phỉ vả mặt bốp bốp cuối cùng Không đi hộp đêm. Mười năm qua, chưa có phóng viên nào chụp được ảnh Lục Phỉ đến hộp đêm với ba điều này đã khiến cho fans Lục Phỉ càng lúc càng đông, ai bảo có rất ít sao nam vừa có tiền vừa có sắc lại giữ mình trong sạch như vậy làm chi!Quan trọng nhất là, người đàn ông cực phẩm này vẫn còn độc thân!Đương nhiên, đây chỉ là điều người ngoài nhìn thấy. Trên thực tế, Lục Phỉ không những không độc thân, mà còn đã kết hôn sinh con từ mẹ con ngồi trên xe này là vợ và con trai năm tuổi của anh – Nhan Hạ và Lục Hạo.***Một lát sau, Lục Hạo đang ngồi trên xe hưng phấn kêu to khi vừa thấy ngôi nhà quen thuộc của mình và chiếc xe sang trọng đậu trước cửa Nhan Hạ vừa mở cửa xe, bé liền nhảy xuống, sau đó chạy như bay về hướng nhà cửa mở ra, Lục Hạo thấy được khuôn mặt điển trai ẩn sau cặp kính râm của Lục Phỉ thì lập tức phấn khởi nhào vào lòng Phỉ bế Lục Hạo lên, thân mật hôn nhẹ một cái lên mặt Hạo ôm cổ Lục Phỉ, rồi nói nhỏ bên tai ba “Ba ơi, hôm nay mẹ đi siêu thị nhưng không chịu mua snack khoai tây cho con. Ba tốt với con nhất, con yêu ba nhất, ba mua cho con được không?”Lục Phỉ hôn con trai rồi nhéo cái mũi nhỏ của con nói “Ba cũng phải nghe lời mẹ con, cho nên nói ba tốt nhất cũng vô dụng thôi.”“Ba, trên TV nói đàn ông thì không thể như vậy được, đàn ông mới là người làm chủ gia đình, tất cả mọi người đều phải nghe theo họ.” Nghe vậy, Lục Hạo liền vội vàng mở miệng nói.“Nhưng mẹ con mới là chủ gia đình của nhà chúng ta.” Lục Phỉ nhìn vợ đang từ đằng xa tiến về phía mình, anh vỗ mông nhỏ của con trai, “Mẹ con tới đây rồi đấy.”Nghe vậy, Lục Hạo nhanh chóng ngậm miệng lại, cậu sợ mình sẽ bị phạt úp mặt vào Hạ nhìn Lục Hạo đang tỏ ra ngoan ngoãn, khóe môi hơi nhếch, con đã mách xong rồi?“Đã vất vả cho vợ rồi!” Lục Phỉ dịu dàng nhìn Nhan Hạ, không hề lạnh lùng như ở trước mặt người xong, anh giả vờ định hôn nhẹ lên mặt Nhan Hạ thì lại hôn trúng bàn tay nhỏ mập Hạo nhìn vào mắt của ba, nghiêm túc nói, “Tuy con đang giận mẹ, nhưng con không thể để mẹ bị ba ăn đậu hủ được.”“Thế ai là người vừa mới mách ba vậy cà?” Lục Phỉ véo khuôn mặt mềm mại của con trai, hết cách được lời này, ánh mắt Lục Hạo lóe lên một chút, lúc này mới nói “Con tủi thân, con còn chưa được ăn snack khoai tây đâu đấy.”Nhan Hạ bật cười khi thấy con trai nhà mình nửa câu đều không rời snack khoai tây, công nhận là nó “tủi thân” thật đấy!

cưng chiều vô hạn